Nghị luận xã hội về câu nói Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng
[rule_3_plain]
Xin giới thiệu tới các em học trò tài liệu Nghị luận xã hội về câu nói Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng dưới đây bao gồm: Lược đồ tóm lược gợi ý, dàn bài cụ thể cùng bài văn mẫu nhằm giúp các em có những bài học hữu ích trong cuộc sống. Mời các em cùng tham khảo nhé! Ngoài ra, để làm phong phú thêm tri thức cho bản thân, các em có thể tham khảo thêm bài văn mẫu Nghị luận xã hội về câu hát của Đen Vâu.
1. Lược đồ tóm lược gợi ý
2. Dàn bài cụ thể
a. Mở bài:
– Giới thiệu câu ngạn ngữ “Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng”.
b. Thân bài:
* Gicửa ải thích ý nghĩa câu ngạn ngữ và trị giá của nó trong việc bình chọn 1 sự vật:
– Vàng là kim khí quý hiếm, có trị giá cao, màu sắc lóng lánh đã mắt. Trên thực tiễn, có những thứ cũng có sắc màu lóng lánh rất đẹp nhưng mà lại không hề là vàng. Thế nhưng mà chính cái bề ngoài bên ngoài đấy lại dễ khiến cho người ta lầm lẫn, thậm chí lóa mắt trước sự đặc sắc của chúng.
– Câu ngạn ngữ như 1 lời nhắc nhở con người hãy cẩn trọng lúc nhìn nhận, bình chọn 1 sự vật, 1 hiện tượng. Thành ra, để có được 1 cái nhìn chuẩn xác, khách quan, con người cần phải bỏ thời kì để mày mò, suy xét trên mọi bình diện và nhất quyết là ko được để cho bề ngoài bên ngoài làm tác động tới quyết định.
– Con người rất dễ bị cuốn hút bởi những thứ xa hoa, phù phiếm tương tự nhưng mà quên đi mất những trị giá thực thụ của chính sự vật, sự việc đó. Chung quy cũng là từ nhu cầu càng ngày càng tăng lên của con người. Chính thành ra, đề nghị về cái đẹp, về thẩm mỹ càng ngày càng được chú trọng và phát triển hơn bao giờ hết. Ấy cũng chính là lí do khiến con người dễ ợt bị quyến rũ bởi vẻ lóng lánh, mĩ miều bên ngoài của các sự vật nhưng mà bỏ quên chất lượng thật sự bên trong ấy như thế nào.
– Vẻ lóng lánh hào nhoáng của những thứ giả tạo đấy khiến con người phải loá mất và những tác hại nhưng mà nó đem đến khiến con người phải đau lòng.
– Giá trị của câu ngạn ngữ trong việc bình chọn con người: Câu ngạn ngữ có trị giá cảnh tỉnh con người phải tỉnh ngủ trước những trị giá ảo, đừng nhìn vào vẻ vẻ ngoài bóng bẩy, hào nhoáng nhưng mà vội bình chọn 1 con người.
– Người ta hoàn toàn có thể tự tạo cho mình 1 dáng vẻ vẻ ngoài bóng bẩy, quyến rũ bằng 1 cách nguy trang khôn khéo nào ấy nhưng mà tư cách và bản tính của chính họ thì dù có được bưng bít khôn khéo tới đâu cũng chẳng thể nào giàu giếm mãi được.
– Đừng nhìn vẻ ngoài nhưng mà bình chọn 1 con người chính là thông điệp thâm thúy nhất nhưng mà câu ngạn ngữ muốn nhắn nhủ tới tất cả chúng ta.
* Liên hệ với việc đoàn luyện của bản thân:
– Nét đẹp của mỗi con người toát lên từ bề ngoài bên ngoài và nhân phẩm bên trong. Bề ngoài bên ngoài ko hẳn là dung nhan. Phẩm chất bên trong mới là điều quan trọng nhất.
– Câu ngạn ngữ đặt ra cho mỗi người nhiệm vụ tìm ra cho mình 1 cách sống, cách đoàn luyện bản thân để biến thành 1 thứ vàng thật sự, lóng lánh bên ngoài và rạng rỡ bên trong
c. Kết bài:
– Khẳng định những trị giá thực thụ của cuộc sống ko nằm ở sự đặc sắc, hào nhoáng bên ngoài nhưng mà tiềm tàng ở bên trong. Cho nên, lúc nhìn nhận, bình chọn bất kì 1 sự vật, hiện tượng hay bất kì 1 người nào, chúng ta ko nên chỉ ân cần tới vẻ vẻ ngoài nhưng mà bỏ dở nhân phẩm thật sự bên trong.
3. Bài văn mẫu
Đề bài: Em hãy nêu nghĩ suy của em về câu nói Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng bằng 1 bài văn ngắn.
GỢI Ý LÀM BÀI
3.1. Bài văn mẫu số 1
Bạn đã từng đọc truyện “Thầy bói xem voi” chưa? Tôi nghĩ chắc hẳn trong các bạn phần đông đã đọc rồi, dù ko đọc cũng đã nghe kể về câu chuyện tầm thường này. Câu chuyện dạy chúng ta ko nên có cái nhìn phiến diện, 1 mặt nhưng mà đã vội rút ra kết luận, thẩm định vấn đề hoặc sự vật nào ấy. Và trong cuộc sống thực tiễn cũng vậy, ta chẳng thể chỉ nhìn vỏ bọc tốt đẹp, vẻ hào nhoáng bên ngoài nhưng mà đã vội vã tin cậy, rút ra kết luận được. Vì 1 lí lẽ rất dễ ợt: “Không phải cái gi lóng lánh cũng là vàng”.
Vàng là 1 kim khí quý nhưng mà xét về độ sáng nó ko bằng nhôm, xét về tính dẫn điện lại ko bằng bạc, vậy thì sao vàng lại là kim khí quý nhất? Đấy là vì vàng có độ bền rất cao. Nhôm tuy lóng lánh nhưng mà dễ bị oxi hóa, rỉ sét rất mau chóng, còn bạc tuy dẫn điện tốt hơn nhưng mà độ bền cũng chẳng thể sánh bằng vàng. Người ta thường nói rằng “Vàng thật ko sợ lửa’’ và họ lấy vàng làm chuẩn mực, ví von cho nhiều điều thâm thúy hơn trong cuộc sống, nhấn mạnh cho chúng ta thông suốt trị giá đích thật chính là vẻ đẹp trong tâm hồn chứ không hề hình thức. Câu nói “Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng” có tức là trong đời thường không hề cái gì lóng lánh, đặc sắc sắc vàng cũng là vàng. Trong cuộc sống muôn màu không hề cứ có hình thức đẹp tươi là nhân phẩm sẽ tốt đẹp. Chúng ta đừng nên vội đưa ra nhận xét hay kết luận quá nhanh lúc chỉ mới nhìn hình thức. Cũng như ông bà ta thường khuyên rằng “đừng trông mặt nhưng mà bắt hình dong”. Trường hợp này chúng ta cũng bắt gặp được trong tác phẩm “1 người Hà Nội” của Nguyễn Khcửa ải lúc đối tượng “Tôi” tới Hà Nội với hình thức quê kệch hỏi thăm đường lại bị khinh thường, ko đếm xỉa đến dù đối tượng “tôi” là 1 người cao tuổi đã qua nhiều trải nghiệm đáng quý trong đời người. Đấy cũng chính là căn bệnh chung của xã hội và tuổi teen thời nay. Họ chỉ ân cần tới việc chu đáo vẻ ngoài, họ bỏ bao lăm là tiền nong để lấy sự trẻ trung, xinh xắn, sang cả nhưng mà ít người nào chịu dành vài phút để xây dựng vẻ đẹp tâm hồn mình. Họ nhìn người, kết giao, tôn trọng địch thủ hay ko cũng dựa trên hình thức, tăm tiếng chứ chẳng thèm nhìn đến trị giá ý thức của người khác vì cả trị giá của chính họ cũng đã bị quên mất lâu rồi.
Chúng ta hãy nhìn thẳng vào vấn đề và hãy thức tỉnh đi! Đừng mắc phải căn bệnh đáng sợ trên. Thử hỏi có trị giá nào cao bằng đạo đức và tâm hồn. Không có đạo đức có tức là tư cách bị sụt giảm nghiêm trọng, ko có tâm hồn thì bạn sống chẳng qua chị còn cái vỏ ngoài nhưng mà thôi. Đừng để bản thân mình và những người bao quanh chỉ có vẻ ngoài còn bên trong thì hoàn toàn rỗng tuếch.
Tôi đọc đâu ấy 1 câu chuyện như sau: Có 1 anh chàng họa sĩ từ lâu ủ ấp mơ ước để lại cho hậu thế 1 tuyệt bút. Và rồi 1 ngày kia chàng bắt tay vào việc. Để tránh sự ồn ã náo nhiệt của cuộc sống thường ngày, chàng dựng 1 khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng 1 tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc mài miệt suốt nửa 5. Chàng đam mê bức họa đến mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh chấm dứt, nó sẽ đưa danh tiếng của chàng sống mãi với thời kì. 1 buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp diễn hoàn chình những nét cọ trước sự trằm trồ của hàng chục du khách thăm quan. Tuy nhiên, sự có mặt của đám đông không phải tác động đến họa sĩ. Chìm đắm trong cơn đam mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành tựu lao động thông minh của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh nhưng mà ko biết rằng mình đang tiến đến mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách thăm quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát xuất hiện mối gian nguy đang chờ đón người họa sĩ chỉ lùi 1 bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mang cao cả trăm mét. Tuy nhiên, ko người nào có dũng cảm lên tiếng vì biết rằng 1 lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật thót ngã xuống vực thẳm. 1 sự yên lặng kinh khủng ngự trị trong ko gian, Bỗng nhiên 1 người con trai tiến đến giá vẽ. Ông ta chộp lấy 1 cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi lên bức tranh. 1 sự hoàn mỹ hoàn hảo đã bị tàn phá. Người họa sĩ nổi nóng, anh ta gầm lên đùng đùng lao đến bức vẽ, giật cây cọ từ tay người con trai nọ. Chưa lại gan, người họa sĩ vung tay định đập cho người con trai nọ 1 trận. Tuy nhiên, hàng chục người bao quanh cũng đã kịp lao đến, giữ lấy người họa sĩ và giảng giải cho anh ta hiểu tình thế. Rồi 1 vị cao niên tóc bạc phơ tới bên chàng họa sĩ và nhẹ nhõm nói: “Trong cuộc đời; chúng ta thường mê mải phát ra những bức tranh về mai sau. Tuy rằng bức tranh ấy có thể rất đẹp, rất hấp dẫn nhưng mà chính sự hấp dẫn, huyễn hoặc về những điều sắp đến ấy thường khiến chúng ta chẳng chú ý đến những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình. Vậy nên, ví như có người nào ấy bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về mai sau nhưng mà ta dày công thêu dệt, xin bạn chớ hot vội nhưng mà ân oán giậu. Trước tiên hãy xem lại cảnh ngộ thực tại của chính mình. Biết đâu 1 vực thẳm đang há mồm chờ đón ngay dưới chân bạn.
Chúng ta phần đông cũng hầu hết anh chàng nghệ sĩ trên, cái chúng ta thường hướng đến là những cái đẹp phù phiếm nhưng mà quên đi thực tiễn phải như thế nào. Chúng ta quá chú trọng vẻ ngoài để rồi dần quên đi thực chất bên trong nhưng mà bỏ quên rằng “Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng”. Hãy đừng mắc sai trái như anh chàng họa sĩ kia, hãy biết nhìn sự vật sự việc 1 cách chu toàn, đừng bình chọn và quyết định dựa vào vẻ vẻ ngoài.
Trong xã hội có những người hình thức quyền quý, hào nhoáng nhưng mà lại ích kỉ, bé nhen, có người ăn mặc đơn sơ, giản dị nhưng mà sần lòng hỗ trợ bất kì người nào lúc gặp trắc trở. Nếu là bạn bạn sẽ chọn người nào làm bằng hữu? Đừng chỉ lo chu đáo vẻ ngoài nhưng mà hãy nhớ rằng vẻ đẹp tư cách, đạo đức, tâm hồn mới là chuẩn mực thật sự của vẻ đẹp loài người. Hãy nhớ rằng “Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng” và không hề cái gì tối tãm, bầy nhầy cũng là cặn bã. Hãy nhớ rằng quanh ta ko thiếu những thứ chỉ có trị giá ảo, chỉ lốt đẹp bên ngoài: 1 tư cách cao đẹp, 1 tâm hồn chứa chan tình mến thương ấy mới chính là trị giá đích thật – ấy là vàng vậy!
3.2. Bài văn mẫu số 2
Quốc gia càng ngày càng tân tiến, kinh tế càng ngày càng lớn mạnh, đời sống con người càng ngày càng được tăng lên. Thế nhưng mà trong guồng quay hối hả của nhịp sống công nghiệp, liệu có mấy người nào để mắt tới tới mặt trái của sự tăng trưởng thần tốc kia? Nó đem đến cho con người 1 cuộc sống vật chất đầy đủ, tiện lợi hơn trước nhưng mà cũng dễ khiến người ta mờ mắt bởi những thứ quyền quý, hào nhoáng. Nó đem đến cho con người 1. đời sống ý thức thư thái, vui vẻ nhưng mà cùng dỗ khiến người ta bị cám dỗ bởi những thứ phù phiếm, ko thực. Để cánh tình con người trước môi gian nguy dó, ngạn ngữ Anh có câu: “Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng”. Câu ngạn ngữ tuy ngắn gọn nhưng mà đã bày ra cho mọi người cách nhìn nhận 1 sự vật, hiện tượng, thậm chí là 1 con người và hướng cho chúng ta cách để đoàn luyện chính bán thân mình.
Ai trong chúng ta cũng biết vàng là 1 thứ kim khí quý hiếm, thường được dùng làm đồ trang sức hay để nạm lên những thành phầm thủ công mĩ nghệ tinh vi. Màu sắc lóng lánh rất đã mắt của vàng giúp con người phân biệt được nó với các kim khí khác. Hơn nữa, vàng lại có trị giá rất cao nhờ những nhân phẩm lí hoá đặc trưng. Nhưng “Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng”. Trên thực tiễn, có những thứ cũng có sắc màu lóng lánh rất đẹp nhưng mà lại không hề là vàng và đương nhiên là chẳng có trị giá gì hết. Chúng có thế chỉ là 1 mảnh kim khí nhôm hay đồng được con người phủ lên 1 lớp nhũ vàng lóng lánh nhằm xí gạt thị giác những người nào nhận ra nó. Thế nhưng mà chính cái bề ngoài bên ngoài đấy lại dễ khiến cho người ta lầm lẫn, thậm chí lóa mắt trước sự đặc sắc của chúng. Chính thành ra nhưng mà câu ngạn ngữ này có mặt trên thị trường như 1 lời nhắc nhở con người hãy cẩn trọng lúc nhìn nhận, bình chọn 1 sự vật, 1 hiện tượng. Đừng vì dáng vẻ hào nhoáng bên ngoài nhưng mà vội đi tới kết luận, phải biết phê duyệt, bình chọn từng góc cạnh của vấn đề và cực kì cẩn trọng lúc đưa ra nhận xét chung cuộc. Bình chọn 1 sự vật, sự việc không hề là chuyện dễ ợt và đặc trưng lời nhận xét, bình luận của bất kì 1 người nào cũng có tác động ko bé tới sự vật, sự việc ây. Thành ra, để có được 1 cái nhìn chuẩn xác, khách quan, con người cần phải bỏ thời kì để mày mò, suy xét trên mọi bình diện và nhất quyết là ko được để cho bề ngoài bên ngoài làm tác động tới quyết định. Ấn tượng lúc đầu là 1 nhân tố rất quan trọng. Cho nên những thứ có hình thức bắt mất rất dỗ chiếm ưu điểm. Lợi dụng điều ấy nhiều nhà cung cấp đã cho ra dời những đồ vật chỉ chú trọng về kiểu dáng nhưng mà ko cần ân cần tới chất lượng hòng xí gạt sở thích người tiêu dùng. Chung cuộc cái vè đẹp tươi, quyền quý bên ngoài chi là lớp vỏ bưng bít cho sự điêu trá bên trong nhưng mà thôi. “Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng”. Không phải cái gì đẹp cũng là tốt. Không phải cái gì quyền quý cũng là quý. Con người rất dỗ bị cuốn hút bởi những thứ xa hoa, phù phiếm tương tự nhưng mà quên đi mất những trị giá thực thụ của chính sự vật, sự việc đó. Vậy nhược điểm ấy khởi hành từ đâu? Chung quy cũng là từ nhu cầu càng ngày càng tăng lên của con người. Ngày xưa, khi còn nghèo đói, người ta chỉ ước được có ăn. Hiện thời lúc cuộc sống đầy đủ, người ta ko chỉ muốn ăn đủ nhưng mà còn phải ăn ngon. Ngày xưa con người chỉ mong có tấm áo che thân. Giờ đây nhu cầu đấy lại được nâng lên gấp nhiều lần, mặc ấm ko thôi chưa đủ nhưng mà còn phải mặc đẹp. Chính thành ra, đề nghị về cái đẹp, về thẩm mĩ càng ngày càng được chú trọng và phát triển hơn bao giờ hết. Ấy cũng chính là lí do khiến con người dễ ợt bị quyến rũ bởi vẻ lóng lánh, mĩ miều bên ngoài của các sự vật nhưng mà bỏ quên chất lượng thật sự bên trong ấy như thế nào. Đây quả là 1 điều cực kỳ tai hại cho con người. Bởi chính con người bị sự lóng lánh của những thứ cứng cáp không hề là vàng ấy xí gạt và rồi chính con người phải đón chờ những hậu quả có thể có lúc trông thấy chúng quả thực không hề là vàng như mình vẫn nghĩ. Hẳn chúng ta vẫn còn nhớ những thứ đồ chơi độc đáo, có nguồn gốc mập mờ đã làm cho nhiều em nhỏ bị ngộ độc nặng lúc vô tình hít hay nuốt phải, vẻ lóng lánh hào nhoáng của những thứ giả tạo đấy khiến con người phải loá mắt và những tác hại nhưng mà nó đem đến khiến con người phải đau lòng. “Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng”. Câu ngạn ngữ tuy dễ ợt nhưng mà lại có 1 sức nặng rất mập. Nó giáo dục con người phải vô cùng cẩn trọng lúc nhìn nhận 1 sự vật, sự việc nào đó và đặc trưng là ko được để sự cuốn hút bên ngoài làm tác động tới bình chọn của chính bản thân mình.
Mở mang ra, câu ngạn ngữ còn có trị giá cảnh tỉnh con người phải tỉnh ngủ trước những trị giá ảo, đừng nhìn vào vẻ vẻ ngoài bóng bẩy, hào nhoáng nhưng mà vội bình chọn 1 con người. Ý nghĩa của nó ko còn nằm trong phạm vi bình chọn 1 sự vật, sự việc nữa nhưng mà đã được đào sâu, tăng lên thành bình chọn 1 con người. Việc làm này còn gian nan hơn việc trước rất nhiều. Bởi bình chọn 1 con người không phải là 1 chuyện dễ ợt. Cha ông ta có câu: “Biết người, biết mặt, người nào dễ biết lòng” là tương tự. Những vật vô tri vô giác, thực chất chúng thế nào thì vẫn nguyên tương tự, dù cho có được con người nguy trang bằng hình thức lóng lánh, chỉ cần chúng ta chăm chỉ quan sát, phê duyệt thì sẽ tìm ra. Nhưng đối với 1 con người thì sự việc đã ko còn đề dàng như thế. Bởi con người biết nghĩ suy, biết hành động, ko quá gian nan đế tạo ra cho mình 1 hình thức như ý muốn nhằm luồn lách qua sự bình chọn của mọi người. Không phải cứ nhận ra 1 người nói năng nhã nhặn, ngôn từ hoa mỹ thì đã vội kết luận ấy là người tốt. Không phải cứ nhận ra 1 người ăn mặc quyền quý, lịch duyệt thì đã vội kết luận đó là 1 người có trình độ. Nói tương tự không hề phủ nhận bề ngoài bên ngoài của con người nhưng mà là muốn mọi người lúc bình chọn bất kì 1 người nào thì đừng quá coi trọng vẻ vẻ ngoài. Bởi “không hề cái gì lóng lánh cũng là vàng”. Hình trạng bên ngoài rất dễ để chỉnh sửa nhưng mà thực chất con người thì ko thế chuyển dời. Người ta hoàn toàn có thể tự tạo cho mình 1 dáng vẻ vẻ ngoài bóng bẩy, quyến rũ bằng 1 cách nguy trang khôn khéo nào ấy nhưng mà tư cách và bản tính của chính họ thì dù có được bưng bít khôn khéo tới đâu cũng chẳng thể nào giấu giếm mãi được. Và thật ra, lúc đã đạt được 1 mục tiêu nào ấy của mình, người ta cũng sẽ tự tháo bỏ lớp vỏ đấy ra ngay thôi. Bởi sống không hề với con người thật của mình thì rất khó chịu. Chính điều này làm cho những người nào đã từng bị cuốn hút bởi chiếc áo nhấp nhánh sắc màu đấy phải sững sờ, thậm chí là nhận về mình những hậu quả khôn lường.
Cách đây vài 5, ở nước ta rộ lên phong trào lấy chồng nước ngoài hoặc Việt kiều. Nhân vật phần mập là những cô gái quê, gia đạo gian nan, học hành ko tới nơi tới chốn. Tầm nhìn eo hẹp đã làm cho những người dân cày khổ thân nghe đâu lóa mắt trước những ông Tây quyền quý, áo quần, giày dép bảnh tỏn, xài tiền như nước cùng những lời hứa hẹn hứa về 1 cuộc sống thanh nhàn, khá giả nơi đất khách quê người. Viễn cảnh nhưng mà các đức trượng phu mai sau vẽ ra trước mắt quá đẹp khiến các cô gái bằng lòng rời bỏ gia đình, rời bỏ quê hương đi tìm 1 cuộc sống tươi đẹp hơn, để rồi lúc trông thấy sự thực đằng sau bức rèm xa hoa, lộng lẫy, hào nhoáng ấy thì đã quá muộn mằn. Cho nên, đừng nhìn vẻ ngoài nhưng mà bình chọn 1 con người chính là thông điệp thâm thúy nhất nhưng mà câu ngạn ngữ muốn nhắn nhủ tới tất cả chúng ta.
Nét đẹp của mỗi con người toát lên từ bề ngoài bên ngoài và nhân phẩm bên trong. Bề ngoài bên ngoài đấy ko hẳn phải là dung nhan. Chính sự tự tin vào những gì mình có và bản lĩnh dám nghĩ dám làm để biến chúng biến thành lợi thế của riêng mình mới là nét đẹp tuyệt vời nhất ở mỗi người, cổ nhân có câu: “Nhân chi sơ, tính bản thiện”. Con người lúc sinh ra đều mang bản tính tốt đẹp. Sở dĩ xã hội có người tốt, kẻ xấu là do không gian sống chỉnh sửa, con người cũng phải chỉnh sửa để thích ứng với cảnh ngộ. Chính thành ra, dù trong bất kì cảnh ngộ nào con người cũng phải giữ vững lập trường, “gần bùn nhưng mà chẳng tanh hôi mùi bùn” để những nhân phẩm quý giá nhưng mà mình đã dày công đoàn luyện ko xuôi theo dòng chảy đen ngòm của cái xấu xa, dơ dáy. Câu ngạn ngữ đấy còn đặt ra cho mỗi người nhiệm vụ tìm ra cho mình 1 cách sống, cách đoàn luyện bản thân để biến thành 1 thứ vàng thật sự, lóng lánh bên ngoài và rạng rỡ bên trong.
“Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng”. Câu ngạn ngữ tuy ngắn gọn nhưng mà đặt ra nhiều vấn đề khiến con người phải nghĩ suy. “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, “Cái nết đánh chết cái đẹp” là những câu thành ngữ của dân tộc ta cũng mang cùng 1 ý nghĩa ấy. Vậy là từ xa xưa, con người đã tinh thần được những trị giá thực thụ của cuộc sống. Nó ko nằm ở sự đặc sắc, hào nhoáng bên ngoài nhưng mà tiềm tàng ở bên trong. Cho nên, lúc nhìn nhận, bình chọn bất kì 1 sự vật, hiện tượng hay bất kì 1 người nào, chúng ta ko nên chỉ ân cần tới vẻ vẻ ngoài nhưng mà bỏ dở nhân phẩm thật sự bên trong. Bởi chính những thứ ko màu mẽ, ko đặc sắc đấy mới là thứ vàng quý giá nhất, nhấp nhánh nhất của mỗi sự vật, mỗi con người và của toàn loài người.
—–Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp—–
Nghị luận về sống với ham mê
183
Nghị luận về tư cách và nhân phẩm của con người
316
Nghị luận về nỗi khiếp sợ của con người
574
Nghị luận về vai trò của việc chủ động cho cuộc sống
239
Nghị luận về câu nói Mọi chuyện đều ko có gì gian nan nếu mơ ước đủ mập
915
Suy nghĩ về mối quan hệ giữa tài và đức
416
[rule_2_plain]
#Nghị #luận #xã #hội #về #câu #nói #Không #phải #cái #gì #óng #ánh #cũng #là #vàng
Discussion about this post